Chủ nhật, 19/05/2024, 14:48 [GMT+7]

Lọm khọm mẹ già tuổi 90 chăm con mù lòa

Thứ tư, 15/02/2012 - 14:28'
Bà mẹ già lọm khọm chống gậy đến bên di ảnh con gái vẫn còn nghi ngút khói hương gục mái đầu bạc trắng xuống, miệng run run khóc thương mái đầu xanh: “Mẹ cạn nước mắt rồi…con ơi!”

Người mẹ già tội nghiệp ấy là bà Bùi Thị Xuân (91 tuổi), ở thôn Lăng Chùa, xã Hoa Thủy, huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng Bình.

Nghiệt ngã

Gặp chúng tôi, ông Nguyễn Quốc Huy, Chủ tịch UBND xã Hoa Thủy cứ kể đi kể lại mãi hoàn cảnh của bà Xuân bằng những lời thương cảm nhất. Rồi chính ông đã cất công dẫn chúng tôi đến ngôi nhà ọp ẹp nằm ở cuối thôn Lăng Chùa.

Con đường nhỏ men theo cánh đồng lúa dẫn vào nhà bà Xuân thời gian này bà con lối xóm ra vào tấp nập. Họ đến chia sẻ nỗi đau tang thương, bởi bà Xuân vừa mới đứt ruột tiễn đứa con gái thứ 5 về với miền đất lạnh. “Thiệt chưa thấy ai tội nghiệp như bà Xuân. Chồng mất sớm, một thân một phận nuôi 6 đứa con nhưng có đến 3 đứa bị mù từ lúc mới lọt lòng”, ông Hoàng Minh Chữ, một người hàng xóm, cảm thương.

Bà Xuân lập gia đình với ông Hoàng Văn Thu năm 1964. Sau 15 năm chung sống, vợ chồng có với nhau 6 người con. Nhưng đau đớn thay, trong số ấy đã có đến 3 người bị mù bẩm sinh. Đã thế, những người con dị tật của bà còn bị chứng bệnh bại liệt, tiểu đường hành hạ ròng rã suốt ngần ấy năm trời. Năm 1982, số phận nghiệt ngã đã ập xuống với người đàn bà bất hạnh khi người chồng là trụ cột chính của gia đình đã bỏ mấy mẹ con bà Xuân ra đi mãi mãi. Từ ngày chồng mất, bà Xuân sống trong tủi phận, một mình gồng gánh nuôi 6 người con.Ngồi co ro trong giá rét, ông Hoàng Văn Lực (59 tuổi) con trai thứ 2 của bà Xuân rơi những dòng nước mắt tủi phận. “Gia cảnh mấy anh em tôi thế này ai còn dám rước khổ vào thân mà bầu bạn với tui hả mấy chú. Mấy anh em tôi cũng tự biết phận mình nên chẳng bao giờ nghĩ đến những gì xa xôi”.

Bà Xuân ngồi co ro trong giá rét cùng những đứa con tật nguyền

Người em của ông là Hoàng Thị Bảy (SN 1961) cũng bị mù 2 mắt và bại liệt từ nhỏ. Mấy năm nay căn bệnh tiểu đường lại hành hạ chị Bảy không dứt, nhất là những khi trái gió trở trời chị cũng phải cố nuốt mắt chịu đựng cho người mẹ già bớt xót thương đi phần nào.

Ở tuổi gần đất xa trời nhưng bà Xuân không quản ngại sớm khuya chăm sóc cho con từ miếng ăn, giấc ngủ đến chuyện sinh hoạt cá nhân hằng ngày. Mỗi khi những đứa con tật nguyền của bà trở bệnh, lòng bà lại cứ quặn thắt trong đớn đau mà chỉ biết khóc than. “Tim tôi như se lại mỗi khi nhìn thấy các con quằn quại trong đau đớn, nhà cũng chẳng còn gì đáng giá để chạy chữa từng viên thuốc giảm đau cho các con nữa”, bà Xuân nghẹn ngào.

Thương mẹ già vất vả nuôi các em tật nguyền, vợ chồng người con gái đầu là bà Hoàng Thị Nọ (71 tuổi) và ông Trần Thành Sơn (71 tuổi) dù ở xa nhưng vẫn thường xuyên lui tới chăm sóc mỗi khi mẹ ngã bệnh. Thường ngày, cuộc sống mẹ con bà Xuân phải trông nhờ vào sự giúp đỡ, cưu mang của những người hàng xóm tốt bụng.

“Mẹ cạn hết nước mắt rồi…con ơi!”

Ngày chúng tôi đến thăm xóm nhỏ Lăng Chùa là ngày tang thương vừa đổ xuống phận nghèo. Bà Xuân dường như khô cạn hết nước mắt khi mới tiễn đưa người con gái xấu số Hoàng Thị Lý (SN 1962) về với miền đất lạnh. Chị Lý bị mắc căn bệnh mù từ lúc mới sinh ra, mấy năm sau căn bệnh bại liệt quái ác lại hành hạ cơ thể yếu gầy, phải cưa một chân và nằm một chỗ. Thế rồi, một ngày đầu năm 2012, chị Lý đã qua đời sau bao năm chống chọi với bệnh tật.

Thắp nén nhang lên di ảnh con gái vẫn còn nghi ngút khói hương, người mẹ già gục mái đầu bạc trắng xuống, miệng run run khóc thương mái đầu xanh: “Mẹ cạn nước mắt rồi… con ơi!”.  Những lời nấc nghẹn của bà Xuân đã làm chúng tôi và những người có mặt trong ngôi nhà tang thương không cầm nỗi nước mắt. Rồi đây không biết bà còn phải chịu đựng nỗi đau như thế đến bao lâu nữa khi sức khỏe những đứa con tật nguyền của bà cũng đang yếu dần theo thời gian.

 

Bà Xuân thắp nén nhang lên di ảnh con gái mà lòng cứ giãy giụa: "Mẹ cạn hết nước mắt rồi...con ơi!"

Năm nay dù đã ở tuổi 91 nhưng bà Xuân vẫn chưa có lấy một ngày được sống thanh thản. Từ ngày chống mất, bà chỉ biết kìm nén nỗi đau để nuôi các con khôn lớn. “Không biết tôi còn sống được bao lâu nữa, nhưng giờ tôi mà chết đi thì không biết ai sẽ nấu cơm, nấu cháo và tắm giặt cho thằng Lực, con Bảy đây?”. Người mẹ già miệng run run, đưa mắt nhìn những đứa con tật nguyền, nước mắt giàn giụa.

Chia tay gia cảnh éo le bà Xuân ra về mà lòng chúng tôi cứ nặng trĩu. Không biết rồi đây, liệu hình ảnh người mẹ già khắc khổ không quản ngại sớm hôm tảo tần đút từng miếng cơm, muỗng cháo đến việc lo từng giấc ngủ cho con sẽ còn kéo dài được bao lâu nữa khi bà đã ở cái tuổi xế chiều. Thật đắng cay và nghiệt ngã cho số phận của một người phụ nữ bất hạnh.

Theo DânTrí

Bình luận

Hiện tại chưa có bình luận

Viết bình luận

“Gỡ khó” chương trình mục tiêu quốc gia
(BLC) - Chương trình mục tiêu quốc gia phát triển kinh tế - xã hội vùng đồng bào dân tộc thiểu số và miền núi giai đoạn 2021-2030 (chương trình mục tiêu quốc gia) là động lực để giúp đồng bào dân...
Nỗ lực học tập, rèn luyện
Vâng lời thầy, cô giáo, đoàn kết bạn bè, tiên phong trong các phong trào của lớp, của trường, Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh, em Tao Thị Hiên - lớp 9A2, Liên đội trưởng Trường Tiểu học và...
Cần có biện pháp cấp bách ngăn chặn lừa đảo qua điện thoại
Thời gian gần đây, lợi dụng sự cả tin của người dân, nhiều đối tượng xấu tiếp tục thực hiện hành vi giả danh cơ quan công an, cán bộ công an phường gọi điện hoặc nhắn tin cho người dân, hướng dẫn...