Chủ nhật, 19/05/2024, 19:37 [GMT+7]

Trong gió có hương hoa

Thứ ba, 01/11/2011 - 10:01'
(BLC) - Không có lẽ mình lại là người lãng mạn?! Tôi đã tự hỏi mình khối lần như thế mỗi độ thu sang, lúc đi trong ngạt ngào hương hoa sữa.

Nói đến hương hoa sữa hẳn là nhiều người sẽ mường tượng ngay về những ngõ phố Hà Nội khi đêm về, trong cái vắng lặng (dường như là sản phẩm của cái không khí đậm hương ấy), trong ngõ phố chỉ có một mình những bóng đèn đường là kẻ dũng cảm, can trường trước những ngón tay đen đúa của bóng đêm. Tôi lại cứ hình dung khi đó ngọn đèn là chú lính chì dũng cảm còn hương hoa sữa từa tựa như mỹ nhân đang vuốt ve vết thương cho lính chì và chờ sự che chở của người hùng.

Khéo, mình nhạy cảm quá. Có khi! Nhưng chắc chắn rằng đã tưởng tượng quá. Tôi lại cho mình là như vậy.

Trong cái se lạnh đầu đông, trong cả dòng người nhưng dường như ta thấy mình đơn độc bởi sức mạnh lạ kỳ của hương hoa ấy khiến người ta chỉ có thể nhìn về tấm gương ký ức chỉ của riêng mình. Loài hoa ấy với “sức mạnh” như vậy nhưng lại quá đỗi mỏng manh. Cứ mỗi khi nhìn thấy một chùm hoa sữa không hiểu sao tôi lại liên tưởng tới tà áo dài thướt tha, duyên dáng mà e lệ của những thiếu nữ bên hồ. Có lẽ cái mầu trắng tinh khôi ấy, mỏng manh ấy cũng giống một bông hoa sữa đã làm đắm lòng biết bao tao nhân mặc khách, nghiêng bút theo hình của hàng vạn kiếp thơ.

Mùa thu, hoa sữa dường như chỉ của riêng Hà Nội…

Những giác quan tưởng như lãng mạn của tôi có lẽ đã bị chai lỳ khi tôi gắn bó kiếp người của mình với miền Tây Bắc. Trên miền đất khó chỉ có gió, có nắng, có rất nhiều thứ mà người ta không muốn có của miền khó khăn tôi như đã xếp cái miền ngào ngạt ấy vào ký ức, xuống tận đáy tâm hồn và chỉ dành cho Hà Nội. Nếu cho là nói quá cũng đúng khi những đêm lạnh đầu đông tôi dạo một mình trên nhữngtuyến đường mới mở dưới dáng cây lè tè trong sáng điện, chụp xuống mặt đất những vầng ô màu đen nhạt nhẽo vô vị, lướt qua mặt vài vệt đèn xe rồi tất cả lại lặng thinh mặc riêng tôi với cuộc tìm kiếm chính mình. Tôi thấy dường như mình chẳng có tâm hồn!

Thật quá đỗi ngạc nhiên và lắm vui mừng tôi lại gặp lại chính mình sau bao năm tìm kiếm. Vẫn vẹn nguyên một sinh viên mơ mộng, vẫn vẹn nguyên những chú lính chì và phố phường dường như không khác. “Mỹ nhân”! Mỹ nhân đã tìm thấy và tìm ra tôi trong chính cái tôi hỗn độn của thường nhật lo toan.

Lai Châu cũng ngọt ngào hương hoa sữa!

Tôi chỉ muốn chạy đến, ôm lấy, hít cho căng lồng ngực để sở hữu riêng mình mỹ nhân. Có lẽ tâm hồn, sự lãng mạn của tôi đã hồi sinh. Tôi lại muốn được hoá thân thành viên cuội lề đường để lặng nghe tiếng guốc ai đều đều gõ nhịp thướt tha, để các giác quan lại được vươn ra tựa quả cầu gai với muôn vàn cột sóng mà đếm tiếng rơi nghiêng của những chiếc lá bàng đầu tiên láu táu vội vàng hét toáng lên rằng thu đã về và thu đã chín. Và cao nhất trong các mục đích ấy là hoá kiếp hồn mình bên cạnh mỹ nhân.

Tôi đã vô tình hay tôi đã quên khi không nhận ra Lai Châu cũng là một mỹ nhân?!

Quả là khập khiễng khi tôi so sánh đất khó này với thủ đô với nơi phồn hoa ba sáu phố phường. Nhưng dưới hệ quy chiếu (tôi xin dùng từ đó) của hương hoa sữa thì cả hai như nhau. Ở góc độ mầu sắc dường như Lai Châu vượt hơn cả.

Viên sỏi tâm hồn tôi đã không ít lần loạn nhịp khi bên cạnh những tà áo dài thướt tha lại có điệu nhạc “rung rinh nhịp váy Mèo”. Có thể tôi không giỏi về cách phối mầu nhưng tôi dám chắc hiếm có ở đâu sự hoà quyện lại chỉn chu đến thế. Một tà áo dài sánh cùng những sắc mầu thổ cẩm thật quá mộng mơ.

Có vẻ như viên sỏi ấy đang lớn lên mỗi khi tôi một mình trải nghiệm, một mình lặn lội đến ích kỷ, tham lam uống vào mình thêm những mùi hương khác. Mỹ nhân của riêng tôi, của sự lãng mạn ấy chắc cũng thêm bầu thêm bạn với những mùi vàng từ lúa mùa thu, mùi trắng từ khói rơm, mùi đỏ từ thảo quả, mùi xanh từ nước bạc. Ơ hay! Thế hoá ra là “đa âm phức điệu”? Không! Tôi chắc thế! Ngàn lần không. Chỉ có thể rằng nơi đất này có một mỹ nhân là tổng hoà của vô vàn hương đẹp!

Có những khi một mình dưới đường khuya, nghe mùi hoa như thấy mình vẫn vẹn nguyên trai trẻ.

Chẳng lạ gì khi trong mùi hương thật khó nói thành lời ấy lại quyện thêm chút ngòn ngọt cốm thu, vị lành lạnh sương đêm và thêm vào đôi sắc mầu thổ cẩm. Trong cái không gian ấy người ta dễ dàng tìm được cái khoảng lặng của riêng mình. “Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm” quyện với “hương lúa, hương chè, phiên chợ đông vui, mùa xuân đang tới” làm nên một miền thương nhớ riêng mà chắc chỉ có nơi đây mới có.

Đất khó đang vơi đi cái khó, người ta có nhà cao tầng, có đường phố đẹp. Và người ta có thêm nhiều góc phố lừng hương hoa sữa, triền đồi mướt búp chè non hay trên những cánh đồng chỉ một mùi cốm lúa. Những giác quan của tôi như đang làm đẹp thêm mỹ nhân của mình bằng những nét thơ chân chất!

Xuân Thi

Bình luận

Hiện tại chưa có bình luận

Viết bình luận

“Gỡ khó” chương trình mục tiêu quốc gia
(BLC) - Chương trình mục tiêu quốc gia phát triển kinh tế - xã hội vùng đồng bào dân tộc thiểu số và miền núi giai đoạn 2021-2030 (chương trình mục tiêu quốc gia) là động lực để giúp đồng bào dân...
Nỗ lực học tập, rèn luyện
Vâng lời thầy, cô giáo, đoàn kết bạn bè, tiên phong trong các phong trào của lớp, của trường, Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh, em Tao Thị Hiên - lớp 9A2, Liên đội trưởng Trường Tiểu học và...
Cần có biện pháp cấp bách ngăn chặn lừa đảo qua điện thoại
Thời gian gần đây, lợi dụng sự cả tin của người dân, nhiều đối tượng xấu tiếp tục thực hiện hành vi giả danh cơ quan công an, cán bộ công an phường gọi điện hoặc nhắn tin cho người dân, hướng dẫn...